Sự mới lạ với một ai đó, một vài cái gì đó quả rất là thú vị. Nhưng riêng với phượt sự thân quen ở những con người mới là chất kết dính tuyệt vời nhất. Cung đường Mộc Châu - Hà Nội nổ máy rời thành phố với sự thân thiết sẵn có của những con người đã hiểu rõ về nhau - chuyến đi của những người bạn.
Lần này chúng tôi đi khi Hà Nội vừa bừng tỉnh giấc và trở về khi em đã ngủ say. Khác với những cung trước, chúng tôi rời Hà Nội khi em còn đang ngủ và trở về khi đồng hồ đã vắt qua khuya. Những gương mặt thân quen, những vật dụng thân quen, chỉ có những xúc cảm là mới lạ. Sự xen lẫn giữa mới lạ và quen thuộc tạo nên sự hứng khởi. Xe đi, những lá cờ bay phần phật đón gió, những chiếc xe vút đi bỏ lại Hà Nội xô bồ.
Bỏ lại Hà Nội với mọi xô bồ để đến với cung đường Hà Nội - Mộc Châu - hành trình của những người bạn
Thời tiết đầu xuân đẹp hơn cả sự thuận lợi. Có gió, có nắng, chút se lạnh nhưng không buốt giá, chút ấm áp nhưng không nóng nực. Thời tiết đẹp- một thành tố quan trọng của tất cả những chuyến đi hoàn hảo.
14 chiếc xe nối đuôi nhau thành một vệt xe dài. Không ai ham nhanh vượt lead, cũng chẳng ai lơ đà chậm trễ để tụt sau chốt. Như một guồng máy đã quen với những phân đoạn, đoàn xe di chuyển trong sự an toàn và quy tắc. Chiếc Min đỏ của Lead như một con chiến mã thực thụ và quen đường. Sự dẫn dắt tạo nên sự tin tưởng. Ta chợt bật cười nhớ một câu nói của ai đó đã từng nói: “ Không phải cứ ai nhiều tuổi và đi xe giỏi là có thể làm Lead”. Uhm. Làm lead thì cần nhiều hơn thế.
Đoàn di chuyển nhanh với những tay xế cừ khôi. Có những xế nữ chạy chắc tay không thua gì các xế nam. Đấy, đã phượt rồi thì đừng phân chia giới tính. Chẳng cần nam, cũng chẳng cần nữ. Tất cả là một giới tính chung.
Chút se lạnh và không khí loãng bởi độ cao, ánh nắng vẫn chảy tràn trên từng bờ vai áo, nhỏ giọt xuống từng guồng xe... sẽ là những ấn tượng khó phai của hành trình
Chúng tôi dừng lại ở một bãi rộng để nghỉ ngơi là tiếp thêm chút năng lượng đi đường. Ba viên đá nhỏ, cồn khô sẵn sàng. Một ngọt lửa được nhóm lên rất nhanh. Lửa tý tách nổ. Chắng mấy chốc tiếng nước đã reo vang. Café đậm đặc, thơm lừng đánh thức khứu giác của mọi thành viên đang lim dim đôi mắt. Nhanh chóng café được chia đều cho mọi người. Từng ngụm café đăng đắng, ngòn ngọt làm ta cảm thấy thật thi vị. Uống café tự pha giữa lưng chừng đèo núi đã là một cái thú của dân phượt.
Trời khô ráo, chút se lạnh và không khí loãng như đi bởi độ cao. Ánh nắng vẫn chảy tràn trên từng bờ vai áo, nhỏ giọt xuống từng guồng xe. Thị trấn Mộc Châu chào đón chúng tôi bởi một rừng đào đá. Đẹp mê hồn hệt như bức tranh phong thủy của một bộ phim kiếm hiệp thủa xưa. Đến Mộc Châu, xe đi chậm hơn Những vạt cải còn sót lại sau mùa đông giá, lúc trắng ngần, khi vàng rực. Những khoảng vườn con con của người dân bản địa còn ngập tràn một loài hoa bé li ti, tím biếc, đôi khi nhàn nhàn đi bởi nắng gió cao nguyên. Không ai biết tến hoa, người dân nơi đây chỉ đơn giản gọi nó là hoa Tím dại.
Loài hoa bé li ti, tím biếc, đôi khi nhàn nhàn đi bởi nắng gió cao nguyên, người dân nơi đây chỉ đơn giản gọi nó là hoa Tím dại.
Đi sâu vào thị trấn, hai bên đường những rừng mận xanh tươi, màu xanh non của sự sống đang căng tràn trên từng gốc cây sần sùi, nâu thẫm. Những cánh hoa mận đã bung tàn theo thời gian, để lại cho cây một màu xanh non tươi mát. Những thảm lá cây, xanh như mạ non mới xong mùa gieo cấy. Nó làm long ta dìu dịu, nó làm mắt ta tươi tươi. Nông trường bò sữa rộng lớn với thảm cỏ xanh thẫm, những vệt trắng đen long lổ, khoan thai gặm cỏ đầu xuân. Cảnh tượng ấy bỗng làm long ta trùng xuống, sự bình yên lắng đọng, trong trẻo như sương đọng trên mi, nhẹ nhàng như gió vờn qua tóc…thấy sự lãng du.
Chúng tôi nghỉ chân ở một nhà sàn tại trung tâm thị trấn Mộc Châu. Sàn nhà sạch, rộng, có đủ chăn, đệm cho tất cả mọi người. Giá cả khá mềm: 50k/người/1 ngày đêm. Nếu đi đông và ở lâu có thể thương lượng. Người dân Mộc Châu hiếu khách và thật thà. Để đồ lại nhà sàn, chúng tôi tiến đến rừng thông và đồi chè để thăm thú. Đồi chè rộng bát ngát, xanh một màu xanh sẫm đậm. Chè được trồng theo độ thoải và dốc của sườn đồi. Từ xa nhìn xuống hệt như một tấm thảm khổng lồ. Thời tiết se se, hương chè hăng hắc, chát chát. Thấy khoan thai, dìu dịu. Nhưng điểm hút ánh nhìn nhất lại là cây cổ thụ cô độc trên sườn đồi chênh vênh đối diện. Giữa bạt ngàn những sum vầy, ta như lặng người đi trước một khung cảnh cô độc. Cây cổ thụ sừng sững đứng trên đỉnh ngọn đồi, một mình đầy kiêu hãnh. Những tán lá rộng được ngăn cách mặt đất bởi thân cây thẳng gọn. Không có bất kỳ loài cây nào mọc cạnh bên. Một đỉnh cao nhưng cô độc và quạnh quẽ. Liệu có bao giờ nó thấy chút buồn? Đã bao giờ nó thấy chênh vênh?
Nhà sàn tại trung tâm thị trấn Mộc Châu, sàn nhà sạch, rộng, có đủ chăn, đệm cho tất cả mọi người với giá khá mềm: 50k/người/1 ngày đêm
Đêm buông rơi những làn sương không níu giữ. Củi được dựng lên. Ngọn lửa cháy rần rật, reo vang. Bữa tối được chờ đợi, háo hức với món Gà nướng xiên tre. Thơm ngào ngạt, một vòng tròn thật tròn. Sinh nhật của một thành viên trong đoàn. Có rượu được uống trong bát, có gà được nướng nguyên con, có lợn mán quay, có nhạc sống, có anh em…một sinh nhật đầy ý nghĩa mà chắc hẳn là chẳng ai có thể quên. Ngọn lửa đỏ rực xua đuổi màn đêm và sương giá. Những câu chuyện được nối dài, ngọn lửa vẫn cháy, lúc bùng nổ, lúc âm ỉ…có cái gì đó cựa mình nảy mầm, bám rễ- những rễ cây li ti trong tâm hồn.
Ngọn lửa không tàn, vòng tròn ngày càng thu hẹp khi đêm buông càng đậm. Không có tiếng gà gáy báo chuyển canh, không có tiếng còi xe đi lại. Sự tĩnh mịch bao chùm không gian nhỏ. Bỗng, Một vài tiếng động huyên náo, một vài tiếng ly chạm lanh canh. Thì ra là tiếng động của một đoàn phượt khác. Một cái nháy mắt, những cái gật đầu. Lead dẫn đầu anh em sang giao lưu với đoàn bạn. Phượt là vậy. Bốn bể là nhà, bạn bè là chiến hữu. Sự giao lưu làm nên tinh thần phượt, những quy định bất thành văn. Con người sống với nhau bằng sự tôn trọng và sự hiểu biết. Như vậy mới có thể đem lại niềm vui, nụ cười cho mọi người.
Ngọn lửa hồng ấm áp tình bạn giữa núi rừng Tây Bắc
Đêm càng khuya, sương càng dày. Mi mắt nặng trĩu, bởi sương, bởi hơi rượu chếnh choáng, bởi sự mệt mỏi trong ngày. Khép nhẹ đôi mi. Giấc ngủ kéo đến, nhẹ nhàng và dịu mát.
Sáng sớm, trên căn nhà sàn chênh vênh. Ta lặng ngắm sương buông ngập lối, xen lẫn cái mù mù nhàn nhạt của khói bếp. Lâu rồi, có lẽ lâu lắm rồi ta mới có cơ hội được ngắm sương buông vào buổi sáng sớm. Cửa mở, làn sương là là bay nhè nhẹ vào trong, để lại trên những chiếc chăn một làn hơi nước, mỏng manh, lành lạnh hệt như vệt liếm từ chiếc lưỡi của một chú mèo bụ bẫm.
Anh em ngồi lại quây quần, chơi một vài ván bài giải trí, ai đó có hứng thú có thể xách máy ảnh đi pose hình, ai đó hứng thú có thể lang thang và ngắm cảnh cao nguyên. Tìm lại những khoảng lặng nơi tâm hồn đang khô héo. Tìm lại chính mình hay đơn giản chỉ là những bước chân cô miên, hoang lạc. Nơi ta có thể du ca thả hồn theo cơn gió. Thả xòa mọi lo toan xô bồ, nhẹ nhõm nghe sương bay lành lạnh. Nhẹ nhõm nghe gió thoảng thanh thanh.
Mộc Châu như món quà tinh khôi của thượng đế. Người khéo léo đem đến cho Mộc Châu một tông màu chủ đạo đặc biệt. Màu Xanh. Màu xanh non của những cánh rừng mận tươi mát. Màu xanh sẫm của những vạt chè bát ngát, thênh thang. Màu xanh nhẹ của da trời tây bắc. Màu xanh thẫm của rừng thông Bản Áng. Xanh xanh màu nước hồ sâu. Tươi tươi màu cỏ của những cánh đồng. Sự sống là sự phong phú và nhiều cung bậc. Phải chăng vì thế cao nguyên này có tên là Mộc Châu? Mộc? Cỏ cây?
Trưa, sau khi ăn cơm. Đoàn rẽ vào Ba Phách để săn chút mận cuối mùa. Đường ngổn ngang những gập ghềnh. Khó đi nhưng thú vị và vui vẻ. Ăn chơi, nhởn nha đã đủ. Xế chiều, đoàn lên đường về Hà Nội. Sự chênh lệch nhiệt độ nhanh chóng. Sự chuẩn bị không bao giờ là dư thừa. Thêm một chiếc áo khoác. Ấm áp và mềm mại. Xe vẫn lao đi. Xé gió, vò sương, xua đêm tối.
Những ánh đèn chạy giật lùi về phía xa xăm. Xe lao trở về Hà Nội , bỏ lại Mộc Châu với những vạt xanh, bỏ lại Mộc Châu với những cung bậc cảm xúc riêng lẻ.
Mộc Châu, Chào mi nhé. Ta sẽ còn trở lại.
Hẹn gặp lại vào một ngày Ban nở trắng trời.
http://www.yeah1.com
Ảnh: Trường Đức- Đại Đậu