Êm đềm Chiềng Yên
Buối sáng 10h chúng tôi xuất phát từ TNNT Mộc Châu theo Quốc lộ 6 xuôi về Hà Nội, ngồi trên xe ngắm cảnh núi rừng hơn 1 tiếng đồng hồ chúng tôi dừng chân tại Rừng già – (khu rừng nguyên sinh với nhiều cây cổ thụ bao quanh lấy xã) nơi giáp danh giữa 2 huyện Vân Hồ (Sơn La) và Mai Châu (Hòa Bình).
Thấp thoáng sau những làn mây là con đường đi vào xã Chiềng Yên, càng đi sâu vào trong rừng già, trời càng lạnh, sương mù càng dày đặc. Chúng tôi có cảm giác tò mò và thú vị như thể đang đi vào một vùng đất đầy bí ẩn, mộng mơ với sương mây giăng mắc, con đường nhỏ và những cây cổ thụ cao chót vót mấy người ôm. Đường đi có nhiều khúc cua và đèo dốc hiểm trở, đi đc khoảng 7km thì thấy thấp thoáng những ngôi nhà sàn trước mắt. Anh bạn dẫn đườngcho biết bản mang tên Nà Bai, chủ yếu là người dân tộc Mường cư trú. Đứng từ trên cao nhìn tổng thể bản làng, những nếp nhà lưng chừng đèo rất thơ mộng, phía dưới là thung lũng rộng ăm ắp nước đang chuẩn bị vào mùa cấy. Chỉ thoáng nhìn thôi cũng đủ cảm nhận được sự bình yên, trú phú, no đủ.
Qua Nà Bai chúng tôi tiếp tục hành trình đi sâu vào trung tâm xã Chiềng Yên, trên đường đi chúng tôi đi qua Bản Phụ Mẫu, khung cảnh núi rừng thật tuyệt vời, một bên là sườn núi, một bên là suối chảy róc rách.
12h chúng tôi cũng đã tới khu du lịch sinh thái Suối nước nóng Chiềng Yên và thác nước Tát Nang. Ghé thăm nhà chú Thơ như đã hẹn từ sáng, chúng tôi lên nhà sàn nghỉ ngơi và chuẩn bị ăn trưa. Bước chân vào đến nhà đã thấy toát lên vẻ đẹp truyền thống của người Thái từ ngôi nhà sàn, từ cách sắp xếp bố trí đồ đạc và những dụng cụ đặc biệt quanh nhà. Ấn tượng hơn nữa là không khí bữa cơm vui vẻ và sự tiếp đón nồng nhiệt của gia đình chú Thơ cứ như thể chúng tôi đã quen và thân nhau từ rất lâu rồi.
Các món ăn rất thường ngày, mang đậm chất núi rừng Tây Bắc. Thông qua các món ăn và các chia sẻ của chủ nhà chúng tôi cũng đã hiểu phần nào về văn hóa và tinh hoa ẩm thực của bà con người dân tộc Thái. Bữa cơm gồm: Thịt gà, xôi chấm muối vừng, xôi nấm gói lá chuối, thịt gà trâu, thịt gà gác bếp, măng tre luộc...
Nhưng ấn tượng nhất đối với tôi vẫn là món Canh nếp nấu với lá đắng. Lá đắng là loại lá không thể thiếu trong món canh của người Thái, lá được hái từ trên rừng về, vừa là loại thực phẩm, vừa là loại thuốc chữa bệnh mát gan và thanh lọc cơ thể. Cảm giác đầu tiên khi ăn món canh đó là vị rất đắng nhưng dần lại vị lại đổi sang ngọt, rất thú vị. Cùng thưởng thức các món ăn đặc trưng dân tộc được nghe những câu chuyện về cuộc sống thường ngày, đơn giản như việc nương rẫy, nhâm nhi chén rượu ngô thì mới cảm nhận được nét đẹp của bà con dân bản núi rừng Tây Bắc.
Được sự chỉ dẫn của chú Thơ chúng tôi đi sâu theo con đường quốc lộ 6 cũ để đi vào một bản nữa rất đẹp, nói thì đơn giản nhưng để đi vào tới bản thì quả thực là một sự gan dạ. Đường đi rất nhỏ và hẹp chỉ đủ để 2 xe máy tránh nhau, băng qua 1 quả đồi và cánh rừng cuối cùng chúng tôi cũng đã đến nơi:Bản Bướt. Những nếp nhà sàn dần suất hiện sau quả đồi, bạn sẽ không tưởng tượng nổi rằng bản Bướt đẹp như thế nào. Bản thơ mộng lắm, cảnh sắc thật yên bình dường như muốn níu kéo chân tôi lại đó.
Chú thơ dẫn chúng tôi tới một nơi rất đặc biệt là một nhánh suối nhỏ chảy ra sông Đà, Ở đây có rất nhiều cá, bởi hàng năm cá thường kéo thành đàn về rất nhiều, mà những khúc suối khác ko có, nhưng lạ thay người dân bản nơi đây ko ai bắt cá, họ truyền tai nhau những câu truyện những sự tích liên quan đến khúc suối đó, nơi này trở thành suối cá thần của bà con bản Bướt. Suối vừa là nơi sinh hoạt của bà con dân bản, cũng vừa là chỗ dựa tinh thần, là một nét văn hóa gắn liền với người dân tộc Thái nơi đây từ đời này qua đời khác.
Cảnh quan thơ mộng và yên bình lắm, trái tim tôi như muốn hòa quyện vào thiên nhiên núi rừng nơi đây. Đi một vòng thăm bản Bướt lúc này trời cũng đã xế chiều, chúng tôi quyết định ra về, và ghé qua suối nước nóng Chiềng Yên. Một điểm du lịch rất hấp dẫn, dường như vẫn chưa có sự tham gia của bàn tay con người nên suối nước nóng Chiềng Yên vẫn giữ được nét sơ khai của nó. Thật nhẹ lòng khi được ngâm mình trong dòng nước ấm áp từ trong lòng núi chảy ra, nhắm mắt và thư giãn đầu óc, quả là một cách hiệu quả khi bản muốn giải tỏa căng thằng.
Đến đây cuộc hành trình của chúng tôi kết thúc, chia tay gia đình cô chú Thiên Thơ, chia tay bản làng, rừng núi Chiềng Yên, chúng tôi lên đường trở về trung tâm thị trấn Mộc Châu mà lòng không muốn rời xa mảnh đất yên bình này một chút nào. Dường đây mảnh đất nơi đây vẫn còn điều gì đó đang chờ đợi chúng trơ lại và khám phá.
Hoàng Anh
Bài viết liên quan
Tôi đi hái mận ở Mộc Châu
“Đến Mộc Châu mùa này chỉ được cái mát mẻ hơn Hà Nội, ngoài đồi chè, thác nước ra chẳng còn gì hấp dẫn” - Tôi than thở với ông chủ khách sạn mà tôi đang ở. Ấy thế rồi lời nói vu vơ ấy lại dẫn tôi...
Có một Mộc Châu như thế...
Trong tim của một người yêu xê dịch, luôn có một Mộc Châu rất đẹp, rất dịu dàng, rất thơ, rất biết cách quyến rũ tâm hồn bởi vẻ nhẹ nhàng mà thanh khiết…
Bắt cá suối vui 'quên trời đất' ở Mường Tè
Đầu hè, tiết trời Mộc Châu (Sơn La) vẫn mát mẻ, chứ không oi bức ngột ngạt. Mấy anh bạn ngồi uống trà bảo nhau mùa này chẳng có gì chơi, như ở biển còn được tắm, được ăn hải sản. Rồi một ý tưởng...
Dải yếm mùa này đẹp lắm!
Cuối tháng 10, đầu tháng 11, mùa mưa đã dứt lâu rồi, trời cũng chuyển sang đông. Thế mà thác Dải yếm năm nay, nước vẫn ào ào đổ xuống. Một du khách đứng dưới chân thác đã hét lên trong điện thoại...
TÂY BẮC VÀO MÙA HOA BAN
Những ngày này, hoa ban đã bắt đầu nở trắng núi rừng Tây Bắc. BQL Khu du lịch Mộc Châu trân trọng giới thiệu tâm sự của độc giả Cao Hải trong chuyến đi Mộc Châu vừa qua
Bình Yên Lóng Luông
Năm nào cũng vậy, từ tết trở đi các vườn đào ở nhiều bản người Hmong, xã lóng luôn huyện vân hồ lại rực rỡ sắc đỏ của hoa đào. Xuân năm nay tôi đã có một cuộc dạo chơi đầy thú vị, không chỉ thấy...
Ăn cơm với người Thái ở bản Áng
Một buổi tối ướt át, lạnh lẽo trong một chuyến đi bất ngờ đến Mộc Châu, Sơn La. Và cũng bất ngờ không kém khi chúng tôi đã có một bữa tối hoành tráng và đáng nhớ bên bếp lửa nhà sàn người Thái ở...
Đi tìm dã quỳ trên cao nguyên Mộc Châu
Dã quỳ, 'nàng sơn nữ' của núi rừng Tây Bắc chắc gì đã kém nồng nàn, kém rực rỡ hơn 'người đẹp' của cao nguyên đất đỏ Đà Lạt xa xôi.