Với những người yêu du lịch, nhắc đến Mộc Châu là nhắc đến những đồi chè trái tim, thác Dải Yếm, rừng thông Bản Áng, Động Sơn Mộc Hương… Trong tôi, Mộc Châu là đồi chè bạt ngàn mướt xanh, là trảng cỏ mơn mởn xuân thì, là những đứa trẻ mắt to tròn thơ ngây ríu rít, là một Mộc Châu mộc mạc yên bình trong những cành đào ngày Tết và cả những cung đường mùa Xuân trắng màu hoa mận…
Với những “phượt thủ”, quốc lộ 6 là một cung đường mơ ước. Những chiếc xe máy rong ruổi lang thang, nổi bật trên nền trời xanh trong và con đường xanh cây cỏ là màu áo đỏ yêu thương, như trái tim nhiệt huyết đắm chìm vào khung cảnh nên thơ của núi rừng Tây Bắc.
Sắc trắng tinh khôi của hoa mận |
Tôi còn nhớ lần đầu tiên ước hẹn cùng Mộc Châu là vào một ngày giáp Tết, trời không chiều lòng người, sương mù giăng kín, cái lạnh cóng với mưa phùn lất phất ngấm vào da thịt… Lúc đó, tôi và những bạn đồng hành chưa có kinh nghiệm, hành trang mang theo là sự sôi nổi của tuổi trẻ, một ba lô đầy thức ăn, và lớp áo ấm không xua hết được giá rét. Khoảnh khắc xe máy xuyên qua lớp mù đặc đoạn đèo Đá Trắng, xe này chỉ nhìn thấy đuôi xe kia, chúng tôi dường như đã rất thất vọng… nhưng sự ương bướng của tuổi trẻ đã thôi thúc chúng tôi đi đến cuối cung đường. Và cho đến khi những đường cong tuyệt đẹp của Mộc Châu hiện ra trước mắt… hai bên đường là những thân mận im lìm, trầm lắng, khẳng khiu… và hoa mận – Ôi là hoa mận trắng xóa khung trời! Đến tận bây giờ, khoảnh khắc rừng mận trắng xóa in trong lớp sương mờ huyền ảo vẫn đọng lại nguyên sơ trong tôi, vì đó cũng là lúc tôi nói tiếng yêu đầu với Mộc Châu, và bây giờ tình yêu vẫn tiếp diễn, như thế…
Những đứa trẻ hồn nhiên trên mảnh đất Mộc Châu |
Tôi yêu những đứa trẻ ở đây, yêu cái cách chúng hồn nhiên cười đùa trên những chiếc xích đu tự tạo bên hiên nhà, yêu cách những người chị trẻ con khệ nệ bế ẵm nựng nịu em mình, yêu cách chúng bẽn lẽn đến bên chúng tôi, ngại ngùng giơ đôi bàn tay bé nhỏ xin quà bánh, yêu đôi mắt mở to, yêu bàn tay bé xíu vẫy vẫy… Khi nhìn vào chúng, chỉ thấy như quên hết những phức tạp, bon chen của cuộc sống đời thường.
Mộc Châu đẹp bình dị trong mái nhà ở những làng bản xa, mà phải rất khó khăn chúng tôi mới có thể đi xe trên những con đường đất gập ghềnh để đến được, nhưng những điều nhận được khiến cho chúng tôi sẵn sàng đánh đổi mệt nhọc. Đó là những nếp nhà dựa lưng vào đá núi, là những gốc đào mận sum suê hoa lá đứng yên như canh giữ cho sự yên bình ấy, là khói bếp mang hương gỗ ngai ngái, những bộ trang phục sặc sỡ trên dây phơi, lợn gà cần mẫn sục sạo quanh sân nhà…bức tranh ấy sẽ không chỉ nhẹ nhàng đi qua tâm trí, mà mỗi lần nhớ về, đều cảm nhận được từ rung động trái tim.
Mộc Châu như một cô gái mang nhiều nét hấp dẫn, và một trong những điểm đặc biệt nữ tính của cô ấy là những chiếc áo hoa. Không chỉ là hoa đào ấm trời Xuân, không chỉ là hoa mận trắng bảng lảng như mây trong sương mù, mà còn là những cánh đồng hoa cải, màu trắng tinh khiết của hoa, màu xanh mộc mạc của lá, trải dài không thấy điểm cuối, như nối liên với trời cao không gợn. Những biển hoa cải trắng này như đã trở thành “thương hiệu”, thành dấu ấn riêng của Mộc Châu, như là tam giác mạch son sắt của Hà Giang yêu dấu!
Thác Dải Yếm |
Cô gái Mộc Châu được mẹ thiên nhiên ưu ái ban cho “Dải Yếm” vô cùng mềm mại. Thác Dải Yếm (thác Nàng, thác Bản Vặt) cho chúng ta cảm nhận được sự cuốn hút qua những thác nước đổ xuống khi khoan thai, lúc mạnh dạn, như đang kể câu chuyện tự tình của nước non. Thác Dải Yếm đẹp nhất vào tháng 4 đến tháng 9 hàng năm, bởi lúc này lượng nước đổ về nhiều, toàn bộ thác là một màn nước trắng xóa, vừa hùng vĩ, vừa thơ mộng. Nhìn từ xa, thác như một “dải yếm” hững hờ nối giữa trời và đất.
Thả bộ lững thững trong rừng thông bản Áng, hòa mình vào khí trời thanh mát, trong lành, nhìn mặt trời xuyên qua những vòm cây, nghe tiếng chim hót râm ran… cảnh sắc bên hồ nước mênh mang như một bài tình ca êm ái, rót vào lòng ngòn ngọt, xua đi hết tạp niệm, vẩn vơ. Tôi chỉ muốn được làm một cô gái nhỏ, tinh nghịch ngắt một nhành hoa dại cài lên tóc, tung tăng hát vang một bài tình ca rồi nằm xuống bãi cỏ, ngắm nhìn những cây thông thẳng tắp trên cao, mãi mãi như thế…
Hồ bản Áng |
Tôi yêu Mộc Châu! Và cho đến cả sau này, khi già đi, đi nhiều hơn, đến nhiều nơi, chắc chắn tôi vẫn dành cho Mộc Châu một góc trong trái tim, vì đó là nơi đã đánh thức rất nhiều đam mê khám phá trong tôi, đã vỗ về và cho tôi rất nhiều tình cảm và kỉ niệm đẹp. Có một Mộc Châu như thế…
Trang Thanh- Quehuongonline