Bạn đã thử chạy trên cung đường mùa xuân Mộc Châu?
Ngoài niềm háo hức chung ấy, tôi có niềm vui riêng của mình, ấy là được tham gia trực tiếp vào giải chạy chứ không chỉ là một khán giả đơn thuần.
XEM THÊM: Vietnam Trail Marathon 2020 sẽ tổ chức vào ngày 11/1/2020 tại Mộc Châu
Chỉ có 10 ngày để tập luyện chuẩn bị cho giải chạy, đã thế trời lại hôm nắng hôm mưa, lạnh buốt, rút cuộc tôi chỉ chạy tập được 4 ngày. Hóa ra, những cảnh vật quanh nhà kia ngày nào cũng phi xe máy qua chẳng có ấn tượng gì đặc biệt, nhưng khi chạy bộ lại thấy thơ, thấy mơ, thấy đáng quý biết bao nhiêu. Tha hồ mà ngắm không gian rộng lớn, tha hồ mà hít thở bầu không khí trong lành và sự yên bình của thảo nguyên.
Ngày tham gia giải chạy, tôi không dạy sớm để xuất phát từ 4h sáng như các vận động viên chạy cự ly 70km, tôi thong thả di chuyên vào bản Phiêng Cành đợi tới giờ xuất phát cự ly 10km của mình. 9h30 hơn 500 vận động viên tề tựu ở vạch xuất phát cách bản Phiêng Cành 2km, ai cũng đều vui vẻ cả, người khởi động, kẻ tranh thủ chụp ảnh tự sướng.
Chợt thấy mình lẻ loi bởi hầu hết những người tham gia chạy đều đăng ký theo nhóm hoặc theo gia đình. Có những gia đình cả vợ chồng con cái và anh em cùng tham gia, có những bà mẹ từ tận Sài Gòn ra, địu trước ngực là em bé vừa tròn 1 tuổi, chị đăng ký tham gia chạy không phải để chạy.
Trước khi xuất phát, Taylor David, nói tiếng Anh và nói cả thứ tiếng Việt lơ lớ anh học ở Việt Nam, đại ý chúc mọi người may mắn và đặc biệt lưu ý không hái hoa, bẻ cành, không xả rác. Một giải chạy xanh, hướng đến giữ gìn, bảo vệ cảnh quan, môi trường.
Sau hiệu lệnh, đoàn người bắt đầu bước qua vạch xuất phát, những người háo hức chạy để lấy giải đã xếp hàng hết trên đầu, và hối hả chạy vượt lên, trong đoàn người ấy, có những vận động viên chỉ cao hơn 1m và vừa tròn 11 tuổi. Phần đông những người còn lại thong thả vừa đi vừa nói chuyện, mục đích của họ không phải là đạt giải, họ tham gia cuộc thi như một cuộc dã ngoại với mong mỏi ngắm nhìn cảnh đẹp ở một vùng đất mới, tránh xa những chật chội, ồn ào họ phải đối diện suốt cả năm.
Tôi – một lính mới toe trong lành marathon Việt Nam mặc chiếc áo da cam, đeo chiếc balo màu da cam bên trong có vài chai nước, gói bánh quy, trước ngực đeo số hiệu 134 rất đỗi tự hào và tự tin rằng mình có thể về đến đích mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào, thậm chí trước khi chạy còn đặt kỳ vọng sẽ là một trong những người Sơn La về đích sớm nhất để kiếm tí khen thưởng. Thế nhưng, bước qua vạch xuất phát, chạy được một đoạn, tôi trở thành kẻ bơ vơ, mất phương hướng.
Cảnh đẹp quá,nắng xuân vàng nhạt trong tiết xuân lành lạnh, mọi người vui quá. Nếu cắm đầu chạy để được giải thì không ngắm được cảnh, không chụp được ảnh, không nói chuyện được cùng ai, mà đi bộ thong dong giống mọi người thì không biết sức mình đến đâu, liệu chay có hơn ai không. Rút cục, một người lính mất phương hướng, lưỡng lự không có giải pháp nào ngoài việc cứ chạy 1 đoạn lại dừng chơi, chụp ảnh hối hả, vội vã rồi lại chạy.
Quả thực cảnh đẹp thật. Đường chạy của chúng tôi xuyên qua bản Phiêng Cành, nơi người Hmong đang ăn tết, chúng tôi chạy qua những vườn mận đang lấm tấm nở những bông hoa trắng muốt. Trước cửa những ngôi nhà trệt làm bằng gỗ, lợp ngói hoặc lợp phibroximang đều có những cây mận và những hàng rào phơi vài chiếc váy đỏ rực rỡ, thi thoảng lại có những nhà đẹp cuốn hút bởi dưới gốc mận là những vạt cải nở hoa vàng rực.
Xuyên qua những vườn mận, càng gần đến nhà văn hóa của bản lại càng thấy đông người, cổng trường mầm non là mấy chục cháu bé người Hmong cầm cờ đứng vẫy đoàn chạy qua. Một vận động viên chạy đến đây dừng lại, chen vào với các em học sinh và nhờ một vận động viên khác chụp ảnh mình đứng giữa bọn trẻ dễ mến. Chạy đến sân vận động, tôi thấy hàng trăm người dân đứng tràn 2 bên đường xem, quay phim và giơ tay ra bắt, động viên người chạy.
Tôi đã quá quen với trang phục của người Hmong, nhưng nhiều vận động viên, nhất là người nước ngoài thấy lạ và thích lắm, họ tươi cười, giơ tay ra bắt và chào hỏi những người dân địa phương xa lạ mặc thứ trang phục đẹp rực rỡ giữa cảnh núi đồi đang vào xuân. Qua bản Phiêng Cành và nương ngô của bản, chúng tôi phải trèo qua những tảng đá, vượt 2 quả núi theo lối mòn đồng bào địa phương đi nương để tụt xuống thung lũng Nà Ka.
Chạy qua thung lũng với những cánh đồng hoa cải, hoa ngũ sắc tim tím đẹp mơ mộng là thung lũng mận ở xa xa. Tôi gặp và trò chuyện cùng 1 em bé 11 tuổi, mẹ chạy 42 km, em và bố chạy 10km,em và bố đi bộ đằng sau, em cần cù chạy phía trước. Em bảo mỗi năm gia đình tham gia cỡ 12 giải chạy lớn nhỏ. Nhìn lại mình, mỗi năm chạy chưa được 12 buổi…thấy cũng hơi xấu hổ.
Sau khi chụp cùng em bức ảnh kỷ niệm, tôi vượt lên trò chuyện với 2 người phụ nữ nước ngoài trung trung tuổi, họ đến từ Úc và đây là lần đầu tiên đến Việt Nam, cảm nhận về đoạn đường 2 bên bạt ngàn mận đang chúm chím nụ họ không ngừng thốt lên: Amazing, Amazing! Nghĩa là rất đẹp.
Gần hết thung lũng mận Nà Ka, đến ngã 3, chúng tôi bắt gặp các vận động viên chạy cự ly 21 và 42 km cũng nhập làn đường về đây, mọi người trang bị kỹ hơn, dễ dàng nhận ra bởi trang phục chuyên nghiệp và hầu như ai cũng trang bị gậy leo núi, đồng hồ có gắn định vị…, nhiều người bắt đầu đi bộ ngắm cảnh, có người gọi điện cho người thân hay bạn bè, bảo mai phải thuê xe máy đi lại khu vực đã chạy qua mà ngắm những rừng mận đang nở hoa trắng muốt, đẹp mê hồn. Có những người đuối sức, bị co cơ ngồi nghỉ và nhờ những vận động viên khác hỗ trợ giãn cơ.
Tôi chạy tiếp qua quãng đường mòn với 2 con dốc tức nữa để đến bản Pa Khen 3, xuyên qua sân vận động bản Pa Khen 3 là về đến đồi chè Ô long hình trái tim. Lúc này đầu không còn tơ tưởng nhiều đến chụp ảnh và nói chuyện nữa, mục tiêu về đích sớm trỗi dạy, tôi đem hết sức chạy nốt 1km còn lại một cách tập trung nhất có thể. Chân bước nhanh, mắt dõi theo các vận động viên trước mắt mình để vượt lên, nhưng thi thoảng vẫn đánh mắt để thấy đồi chè 2 bên xanh mướt. Khi những lá cờ của 39 quốc gia tung bay 2 bên đường và xa xa là vạch đích đông nghịt người chào đón, dù đã mệt đứt hơi nhưng ai nấy đều dấn bước để vượt lên, ngẩng cao đầu tiến về đích.
Tiếng vỗ tay rầm rầm, tiếng loa đọc tên mình vang lên, bước qua vạch đích mùa xuân đã tưng bừng về với tôi trên những đồi chè ô long tràn ngập nắng vàng. Kết thúc cuộc thi ở vị trí thứ 46/562, không quá xuất sắc nhưng cũng đủ để tự hào vì tự chiến thắng bản thân để về đích, tự hào vì mình là một trong số ít người Mộc Châu dám tự tin đăng ký thi chạy và chạy đến cùng để về đích, để thấy một Mộc Châu vào xuân đẹp hoang sơ sau từng bước chạy. Tự hào vì quê hương Mộc Châu của mình sau ngày hôm nay sẽ được đông đảo bạn bè quốc tế biết đến hơn. Tôi sẽ nhớ mãi hình ảnh những vận động viên người nước ngoài chạy về đích tươi cười hớn hở khép tay chữ V (vitory) và bảo: Moc Chau – beauty full, I will comeback! Cảm ơn Vietnam Trail Marathon 2019, cảm ơn Topas
Bài viết liên quan
Cung đường lãng mạn Tà Xùa – Háng Đồng – Mộc Châu cho những trái tim đang yêu
Nhiều người hỏi hai đứa rằng du lịch Tây Bắc mùa nào đẹp? Hai đứa chỉ trả lời, mùa nào cũng đẹp, chỉ cần có nhau. Tuổi trẻ của hai đứa chẳng nói trước được điều gì, thế nên cùng nhau đi qua cung...
Cuộc thi ảnh “Check-in với trang trại dâu tây siêu to khổng lồ”. Nhằm tiếp nối thành công của cuộc thi ảnh “Nắm tay nhau đi khắp Chimi Farm”. Trang trại dâu tây Chimi mời tất cả quý khách hàng của Chimi cùng tham gia cuộc thi.
Cuộc thi ảnh “Check-in với trang trại dâu tây siêu to khổng lồ”. Nhằm tiếp nối thành công của cuộc thi ảnh “Nắm tay nhau đi khắp Chimi Farm”. Trang trại dâu tây Chimi mời tất cả quý khách hàng...
Nghệ sỹ Quyền Linh khoe ảnh cùng gia đình nghỉ dưỡng tại Mộc Châu.
Mới đây nam nghệ sỹ Quyền Linh đã có chuyến nghỉ dưỡng tại Mộc Châu cùng vợ và 2 con gái Lọ Lem, Hạt Dẻ.
"Mộc Châu mùa này đẹp lắm!" Chan La Cà bảo thế, còn có ảnh đem về chứng minh!
Nói đơn thuần thì có thể không tin nhưng xem ảnh anh chàng Chan La Cà thì ngược lại, hẳn ai cũng muốn "trốn nhà bao việc" xách ba lô lên đi Mộc Châu ngay và luôn.
Về với nơi nguyên sơ bậc nhất Mộc Châu (cung Hiking Mộc Châu )
Cung đường đầy trải nghiệm thú vị. Hóa ra Mộc Châu vẫn còn nhiều bản làng đẹp một cách yên bình lắm. Mình vừa muốn chia sẻ lại vừa muốn giấu kín, vì sợ...
Có một Mộc Châu bình yên đến thế!
Thành phố xô bồ, náo nhiệt và “muôn mặt người”, cảm giác thở thôi cũng thấy mệt òa vào tâm trí tôi. Tôi như một kẻ cô độc xông pha giữa lòng thành phố. Thế rồi giấc mơ về “một ngày nào đó” được...
Mộc Châu nơi trải nghiệm, khám phá và mộng mơ
Tôi không thể lý giải được tại sao có những người năm nào cũng muốn trở lại Mộc Châu. Từ những cô cậu sinh viên muốn tìm một địa điểm du lịch giá rẻ thú vị cho tới những người mang tâm hồn mông...
LƯỚT QUA MỘC CHÂU MÀ ẤN TƯỢNG THẬT SÂU
Những dòng cảm xúc rất chân thành về mảnh đất và con người thảo nguyên Mộc Châu của facebook Boom Le.